Thảo luận hiện đại Palsgraf_kiện_Công_ty_Đường_sắt_Long_Island

Theo Posner, điểm mấu chốt của quan điểm Cardozo là không có trách nhiệm pháp lý nào đối với một nguyên đơn không thể lường trước được.[70] Giáo sư Don Herzog trong cuốn sách năm 2017 của mình đã coi nguyên tắc Palsgraf có nghĩa là "nếu ai đó bị sai ở đây, thì đó là người đàn ông với bưu kiện. Người bảo vệ đã tác động anh ta (tức người mang bưu kiên) đã gây tổn hại Palsgraf. Nhưng điều đó không có nghĩa là họ [người gác] đã làm sai với bà Palsgraf. Và nếu họ không làm sai với bà ấy, thì không thể hình dung được bà thắng kiện. Cardozo không nghĩ rằng nếu ông có mặt trong bồi thẩm đoàn, ông sẽ không quy trách nhiệm pháp lý của bị đơn. Ông nói rằng đó là một sai lầm pháp lý nếu giữ vững kết luận của bồi thẩm đoàn".[75] Điều này là do "sự thật quan trọng đối với Cardozo là gói chất nổ không được đánh dấu. Vì vậy, những người kiểm soát [ý chỉ người bảo vệ] cẩn thận hợp lý chỉ lo lắng rằng nếu họ làm rơi nó, nó sẽ vỡ. Họ không có lý do gì để lo lắng về phúc lợi của bà Palsgraf [ý chỉ người bảo vệ đúng mức chỉ cần minh mẫn tiên liệu, lo lắng về an toàn của bưu kiện, chứ không cần phải suy nghĩ về an toàn của bà Palsgraf, vì an toàn này không lường trước được]".[76]

Cardozo đã được ca ngợi vì phong cách viết của ông trong quan điểm về án Palsgraf. Giáo sư Posner lưu ý rằng trong các tình tiết của vụ án, Cardozo "đã hiểu được các nguyên tắc cơ bản của luật sơ suất và có thể trình bày chúng bằng văn xuôi với sự tươi mới, rõ ràng và sinh động nổi bật", trong một ý kiến chủ yếu được viết bằng các câu ngắn và thiếu chú thích hoặc khối dấu ngoặc kép.[77] Giáo sư Kim Lane Scheppele của Trường Luật Đại học Pennsylvania lưu ý rằng ý kiến này "được viết bởi Thẩm phán Benjamin Cardozo ở đỉnh cao quyền lực đáng sợ của mình [khi là Chánh án Tư pháp New York]".[78] Sử gia Richard Polenberg trong nghiên cứu của mình về luật gia, đã phát biểu rằng, "Cardozo có một thiên tài khi làm cho kết quả mà ông đạt được là hợp lý, không thể tránh khỏi và không thể công kích được về mặt pháp lý".[79] Giáo sư Prosser tuyên bố, "dù [ý kiến của Cardozo và Andrews] có phong cách bậc nhất, khi quen thuộc thì [sẽ thấy có vấn đề]. Cả hai đều giả sử kết luận trong tiền đề một cách trơ trẽn, nêu ra những mệnh đề giáo điều mà không có lý do hoặc giải trình".[80] Giáo sư Herzog cũng ít nhiệt tình hơn, ông lưu ý rằng "rất tiếc là ý kiến của đa số được viết trong một thuật ngữ kỳ lạ mà đôi khi tôi gọi là Cardozo-speak".[76]

Các nhà khoa học xã hội hiểu rõ hơn về định tính và lịch sử sẽ coi trường hợp Palsgraf là một phần của lịch sử lâu dài, trong đó công nghiệp đường sắt áp đặt một cái giá đáng kể cho xã hội rộng lớn hơn, những giá mà chưa bao giờ được cộng vào sổ sách của ngành này. Hầu hết các vụ tai nạn tàu hỏa không được kiện tụng. Những trường hợp được kiện tụng thì gặp chung số phận với Palsgraf: mỗi trường hợp được coi là một sự kiện riêng biệt, kỳ quặc; và hậu quả rộng hơn, trong đó cái chết và thương tật trở thành sản phẩm phụ bình thường của việc vận hành đường sắt, bị xem nhẹ. Nếu các thẩm phán có thể nhìn thấy; nếu không thông qua số liệu thống kê, thì có lẽ qua lịch sử xã hội của ngành đường sắt; những chuyến tàu nguy hiểm như thế nào và bao nhiêu cái chết, sự tàn phá mà chúng để lại trên đường đi của mình. Họ có thể ít có xu hướng nghĩ rằng vấn đề của bà Palsgraf là hai người đàn ông đó đã mang pháo hoa lên sân ga vào ngày hôm đó.

Một phần kết luận thảo luận đương đại của án lệ.[81]

Ngay từ những ngày đầu ra mắt, đã có nhiều lời chỉ trích đối với [phán quyết] Palsgraf, và gần đây là Cardozo vì [ông là] người đưa ra án lệ đó. Giáo sư Cowan, bài viết vào năm 1938, mô tả rằng kết luận của án lệ này chỉ giới hạn trong thực tế của vụ việc đó, rằng nếu các trường hợp tương tự lặp lại, bị đơn sẽ không vi phạm nghĩa vụ nào đối với nguyên đơn mới bằng cách hỗ trợ một người đàn ông với một gói hàng như vậy lên tàu.[82] Prosser trong bài báo năm 1953 của mình đã tự hỏi "làm thế nào mà bất kỳ quy tắc nào về phạm vi rủi ro lại có thể phát triển từ hai nhân viên, một gói pháo hoa và cán cân mức độ nhỏ nhất trong giải pháp của câu hỏi này? Nó có đúng không, ở chính vụ Palsgraf, đến mức hoàn toàn phớt lờ sự thật rằng nguyên đơn là một hành khách[?]... cho đến khi câu hỏi được quyết định, liệu [án] Palsgraf có thực sự có thẩm quyền rõ ràng ngay cả đối với Palsgraf?".[83]

Cuốn sách năm 1976 của Giáo sư Noonan ghi lại việc các học giả pháp lý không muốn sử dụng "[các quan điểm chứa] vô số sự kiện pháp lý mà Cardozo và Andrews không đề cập đến", mặc dù hồ sơ của tòa án cấp thấp hơn ở án Palsgraf đã được sao chép trong một cuốn sổ lưu trữ các vụ án tố tụng dân sự vào những năm 1950.[84] Noonan chỉ trích Cardozo vì đã không tính đến hoàn cảnh của Palsgraf khi đưa ra quyết định của mình, và liệt kê các yếu tố có thể ảnh hưởng đến Cardozo chống lại nguyên đơn, bao gồm cả việc ông là một người độc thân suốt đời, không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ em như Palsgraf, và ông có thể đã phản cảm khi Wood đại diện cho Palsgraf, có thể là người biện hộ bằng phí dự phòng,[Ghi chú 16] là hạng mục phí không được ưa chuộng vào thời điểm đó.[85] Posner, viết năm 1990 rằng không đồng ý với Noonan và với các nhà phê bình nữ quyền, ông lưu ý rằng các thẩm phán tuyên thệ thực hiện công bằng bình đẳng cho người giàu và người nghèo, "vì vậy thực tế [ngay cả] việc bà Palsgraf là người nghèo sẽ không phải là một nguyên tắc tác động đến nền tảng để bẻ cong các quy tắc có lợi cho bà".[86] Noonan đã xem xét việc giải quyết án phí đối với Palsgraf là không công bằng, và trong cuốn sách năm 2016 của bà, Giáo sư Luật Cathleen Kaveny bày tỏ đồng ý, rằng "các khoản phạt [thua kiện] áp dụng đối với Palsgraf vì tìm kiếm công lý thông qua tòa án là tước đi từ một người mẹ đơn thân khả năng hỗ trợ con cái. Tuy nhiên, tất cả các thẩm phán đều có thể phát triển sự đồng cảm. Và khi kể câu chuyện về Helen Palsgraf, Thẩm phán Noonan đã đưa ra một trường hợp tốt về lý do tại sao họ nên làm như vậy".[87]

Vào năm 2011, Giáo sư Cardi đã phân tích ảnh hưởng ngày nay của án Palsgraf đối với các tòa án tiểu bang. Ông nhận thấy rằng cả Cardozo và Andrews đều không thắng trong câu hỏi về cách thức quy định trách nhiệm chăm sóc, với việc các tòa án áp dụng các phân tích chính sách. "Đối với lý luận thích hợp cho khả năng nhìn thấy trước của nguyên đơn, Cardozo chắc chắn đã chiếm ưu thế. Mặc dù phần lớn các pháp lý các tiểu bang tuyên bố rằng nghĩa vụ là nền tảng thích hợp cho khả năng nhìn thấy trước của nguyên đơn, nhưng tầm nhìn của Cardozo về khả năng nhìn thấy trước như một xác định phân loại đã không được chấp nhận rộng rãi".[88] Nhưng, ông lưu ý, "Andrews có thể đã tìm thấy cửa sau để chiến thắng. Có thể cho rằng hậu quả quan trọng nhất của quyết định Palsgraf, việc giải quyết câu hỏi của thẩm phán, bồi thẩm đoàn dường như nghiêng về phía Andrews. Phần lớn các tòa án muốn để lại khả năng dự đoán, thậm chí khi là một phần nghĩa vụ, cho bồi thẩm đoàn".[88]

Liên quan

Tài liệu tham khảo

WikiPedia: Palsgraf_kiện_Công_ty_Đường_sắt_Long_Island http://www.bu.edu/law/journals-archive/bulr/volume... http://scholarcommons.sc.edu/cgi/viewcontent.cgi?a... http://scholars.unh.edu/unh_lr/vol6/iss1/5 http://www.nycourts.gov/reporter/archives/palsgraf... //www.jstor.org/stable/1285361 //www.jstor.org/stable/3479965 //www.jstor.org/stable/3688909 //www.jstor.org/stable/43059078 http://www.courts.state.ny.us/reporter/archives/pa... https://timesmachine.nytimes.com/timesmachine/1924...